Những trường hợp biến mất kỳ lạ

Ngày nào cũng có người biến mất. Mỗi năm chỉ riêng ở Mỹ người ta đã ước tính rằng có đến 10 triệu người được báo cáo là đang mất tích, có khoảng 95% trong số họ là trở lại hoặc được giải thích theo cách khác. Trong số 5% còn lại thì một số là những cuộc chạy trốn, số khác là những vụ bắt cóc tống tiền, lừa đem đi hoặc là những nạn nhân của các tội ác khác.

Tuy nhiên có một tỷ lệ phần trăm nhỏ những cuộc biến mất không có được những lời giải thích dễ dàng cho chúng. Số phận của những con người này – có khi là một nhóm người - để lại sự ngạc nhiên cho chúng ta. Họ đã vô tình bước vào một cánh cửa thời gian?… Họ đã bị nuốt chửng bởi một kẽ hở trong thế giới ba chiều của chúng ta?… Họ đã bị những người ngoài hành tinh trên những chiếc ĐĨA BAY bắt cóc? Dù chắc chắn rằng chúng là những giả thuyết mơ hồ nhưng những trường hợp biến mất kỳ lạ dưới đây khiến chúng ta phải gãi đầu gãi tai vì lúng túng.


Người tù biến mất

Câu chuyện đầu tiên là một trường hợp nổi bật về mặt này vì nó đã thách thức bất kỳ lời giải thích có lý nào vì chỉ một lý do: nó đã xảy ra trước sự chứng kiến của đông đủ mọi người.

Năm đó là vào năm 1815 và tại một nhà tù của nước Phổ (Đức ngày nay) ở Weichselmunde. Người tử tù này tên là Diderici, một đày tớ đang thụ án vì tội giả danh tính ông chủ mình sau khi ông ta qua đời do đột quỵ. Vào một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, Diderici là một người trong một hàng tù nhân, tất cả bị xích lại với nhau, đang đi vào sân trại để thực hiện bài thể dục của ngày hôm đó. Khi Diderici đang bước đi cùng với những bạn tù trong tiếng lách cách từ những chiếc cùm xích của họ anh từ từ biến mất - thật vậy!

Cơ thể anh trở nên mỗi lúc một trong suốt cho đến khi Diderici hoàn toàn biến mất còn những chiếc cùm tay và xiềng chân thì rơi chỏng trơ xuống đất. Anh ta đã biến mất vào trong làn không khí loãng và người ta không bao giờ trông thấy lại anh nữa.

Ngã vào hư vô

Thật khó mà gạt bỏ đi được những câu chuyện lạ thường như vậy khi mà chúng xảy ra ngay trước mắt những người chứng kiến. Đây lại là một trường hợp khác nữa. Trường hợp này bắt đầu bằng một sự cá cược vô hại giữa những người bạn nhưng lại kết thúc bằng một điều huyền bí bi thảm. Năm 1873, James Worson ở vùng Suối nước khoáng Leamington nước Anh, chỉ là một thợ đóng giày, người tự cho là mình cũng có chút năng khiếu điền kinh. Vào một ngày đẹp trời, James đánh cuợc với một vài người bạn mình rằng anh có thể chạy thẳng một mạch từ vùng Suối nước khoáng Leamington tới Coventry. Vì biết rằng đoạn đường đó dài ít nhất là 16 dặm nên các bạn anh nhận lời. Khi James bắt đầu chạy nước kiệu chậm được một quãng đường vừa phải tới Coventry, các bạn anh trèo lên một chiếc xe ngựa để theo dõi anh và để bảo vệ tiền đánh cược của họ. Một vài dặm đường đầu James chạy rất hoàn hảo. Rồi các bạn anh trông thấy anh vấp phải cái gì đó, James ngã nhào về phía trước… nhưng không bao giờ đập người xuống đất cả. Thay vào đó, James đã hoàn toàn biến mất. Kinh ngạc và không tin nổi vào mắt mình nữa các bạn của anh tìm kiếm anh nhưng không thấy, sau đó họ chạy nhanh trở lại vùng Suối nước khoáng Leamington để trình báo với cảnh sát. Một cuộc điều tra nghiên cứu chẳng vén lên được gì cả. James Worson đã bị chìm vào quên lãng.

Mất tích giữa đường

Phần lớn các vụ biến mất đều không có nhân chứng nhưng thỉnh thoảng có chứng cớ gián tiếp ít làm bối rối hơn. Đây là trường hợp nói về sự biến mất của Charles Ashmore. Vào một đêm mùa đông lạnh lẽo của tháng 11 năm 1878 khi cậu bé Charles, 16 tuổi cầm gàu ra khỏi nhà trong bóng tối để lấy nước ở giếng đem về cho gia đình ở vùng Quincy, thuộc bang Illinois. Cậu đã không trở về. Sau một hồi lâu, cha cậu và em gái trở nên lo lắng. Họ sợ rằng có thể Charles đã trượt ngã trên băng tuyết đã phủ kín mặt đất và bị thương hoặc xấu hơn, đã bị ngã xuống cái giếng đó. Họ bắt đầu đi tìm cậu nhưng cậu đã hoàn toàn biến mất. Không có dấu hiệu của một cuộc vật lộn hoặc sự rơi ngã… chỉ có những vết chân của Charles in trên đám tuyết còn chưa mờ mà từ đó tới cái giếng mới nửa đường, rồi bất ngờ mất dấu. Charles Ashmore đã đột ngột biến mất vào hư không.

Biến mất trong giấc ngủ

Bruce Campbell nằm ngay bên cạnh vợ khi biến mất mặc dù bà không nhìn thấy sự việc này xảy ra. Bà đang ngủ mà. Và có lẽ cả ông cũng vậy. Chuyện xảy ra vào ngày 14 tháng 8 năm 1959, Campbell đang đi du lịch cùng vợ từ quê của họ ở Massachusetts tới thăm con trai ở phía bên kia vùng đất này một đoạn đường khá xa. Đó là một chuyến đi xuyên Mỹ dài nhưng vui vẻ với rất nhiều lần dừng lại dọc dường. Một lần dừng lại nghỉ qua đêm mùa đông là ở Jacksonville, Illinois và nó thành ra lại là lần dừng chân cuối cùng mà ông Campbell từng thực hiện. Ông và vợ vào thuê phòng ở một khách sạn ven dường rồi đi nghủ. Sáng ra, bà Campbell tỉnh giấc thì thấy khoảng giường bên cạnh mình trống không. Ông Campbell đã biến mất, có vẻ như mặc cả bộ đồ ngủ. Tất cả tài sản của ông - tiền bạc, xe con và quần áo – thì vẫn còn lại. Bruce Campbell không bao giờ được trông thấy lại nữa và người ta cũng chưa từng tìm thấy lời giải thích nào cho sự biến mất này của ông.

Đi vào hư không

Dưới đây tiếp tục là trường hợp mất tích của một cặp vợ chồng ở Illinois nhưng lần này cả hai cùng biến mất – cùng chiếc xe hơi của mình. Đó là vào tháng 5 năm 1970 khi ông Edward và bà Stephania Andrews, đang ở thành phố Chicago để tham dự một buổi tiệc hội nghị thương mại ở khách sạn Chicago Sheraton. Ông Edward là một nhân viên kế toán còn bà Stephania là một điều tra viên tín dụng. Họ, cả hai đều 63 tuổi, được cho là những công dân bình thường, khoẻ mạnh sống trong một ngôi nhà sang trọng ở vùng ngoại ô Arlington Heights của Chicago. Trong khi bữa tiệc diễn ra những người tham dự nhận thấy Edward than phiền bị ốm nhẹ mà ông cho là chỉ vì bị đói (bữa tiệc này chỉ phục vụ rượu và món ăn khai vị). Họ sớm rời khỏi bữa tiệc và đi tới bãi đậu xe để lấy lại xe. Bảo vệ bãi đậu xe sau đó đã báo với nhà chức trách rằng có vẻ như bà Stephania đang khóc còn ông Edward trông không được khoẻ. Khi họ lái xe đi mất do ông Edward cầm lái, ông đã làm hỏng lá chắn của chiếc xe trên cửa ra nhưng vẫn cho xe tiếp tục chạy. Nhân viên bảo vệ này là người cuối cùng còn trông thấy cặp vợ chồng nhà Andrews đó. Họ đã biến mất vào trong màn đêm. Cảnh sát suy đoán rằng, vì không khoẻ nên ông Edward đã lái xe lao khỏi một chiếc cầu, rơi xuống dòng Sông Chicago. Tuy nhiên một cuộc điều tra lại không phát hiện ra được dấu hiệu một việc xảy ra như vậy nảo cả, dòng sông này thậm chí đã được dò soát tìm chiếc xe kia nhưng không thấy. Hai vợ chồng nhà Andrews cùng chiếc xe hơi của họ đã hoàn toàn biến mất.

Chuyến đi dài vô tận

Một sự mất tích tương tự cũng đã được đưa trên tờ Thời Báo New York tháng 4 năm 1980. Ông Charles Romer cùng vợ Catherine là một trong số những cặp vợ chồng nghỉ hưu dành nửa năm sống ở miền bắc và nửa năm ở miền nam, sống trong căn nhà ở Scarsdale, New York vào mùa hè rồi sau đó đi tới Florida để hưởng mùa đông trong căn hộ ở Miami của mình. Trong một chuyến đi như thế quay trở lại New York thì cặp vợ chồng nhà Romers này vấp vào số mệnh huyền bí của mình. Họ bắt đầu chuyến đí vào ngày mùng 8 tháng 4 trên chiếc xe Lincoln Continental màu đen. Cuối buổi chiều hôm đó, họ trải qua đêm mùa đông đầu tiên ở một khách sạn ven đường tại Thành phố Brunswick, Georgia. Hoá ra đó lại là đêm cuối cùng. Họ thuê phòng và lần lượt bỏ lại hành lý trong phòng mình. Sau đó họ đi ngủ, có thể là ăn tối một chút. Một cảnh sát tuần tra đường quốc lộ có lẽ đã trông thấy xe của họ đang ở trên con đường này tối đó. Nếu đúng vậy thì đó chính là người cuối cùng còn trông thấy vợ chồng nhà Romers này trên chiếc xe Continental của họ. Họ không bao giờ đến bất kỳ một tiệm ăn nào nữa và không bao giờ lái nó quay trở lại khách sạn kia nữa. Mãi đến ba ngày sau một cuộc điều tra nghiên cứu đã chỉ ra rằng những chiếc giường trong khách sạn đó của họ chưa từng có ai ngủ trên đó. Một cuộc tìm kiếm tỉ mỉ khắp vùng này nhưng hoàn hoàn chẳng tìm thấy chút vết tích nào của vợ chồng nhà Romers hay chiếc xe của họ nào cả - không hề thấy tí manh mối nào. Họ đã hoàn toàn biến mất tăm.
Chuyên mục: